1.1 GIỚI THIỆU ỨNG DỤNG WEB
1.1.1 Khái niệm ứng dụng web
Web Application là một ứng dụng, thường bao gồm một tập hợp các script cư trú ở Web server và tương tác với database hay các nguồn nội dung động khác (dynamic content). Ứng dụng này nhanh chóng được sử dụng rộng rãi vì nó cho phép nhà cung cấp dịch vụ và khách hàng chia sẻ và vận dụng thông tin theo các độc lập nền thông qua cơ sở hạ tầng của Internet. Một vài ví dụ về web application như: công cụ search, Webmail, shopping cart và portal system.
1.1.1.1 Kiến trúc cơ bản
Về cơ bản, một ứng dụng web bao gồm vài thành phần, các thành phần này là một web server, nội dung ứng dụng có trên 1 web server, và tiêu biểu là nơi lưu trữ dữ liệu cuối cùng cho các giao diện và truy cập ứng dụng. Đây là mục tiêu rất cơ bản của ứng dụng.
Kiến trúc ứng dụng Web được tạo bởi các thành phần sau :
- Web server
- Nội dung ứng dụng (Application content)
- Lưu trữ dữ liệu (datastore)
1.1.1.2 Hoạt động của ứng dụng web
Hình bên dưới minh họa mô hình ứng dụng Web ba tầng. Tầng đầu tiên thông thường là trình duyệt Web hoặc giao diện người dùng. Tầng thứ hai là công nghệ kỹ thuật tạo nội dung động như Java servlets (JSP) hay Active Server Pages (ASP). Còn tầng thứ ba là cơ sở dữ liệu chứa nội dung và dữ liệu người dùng (như username, password, mã số bảo mật xã hội, chi tiết thẻ tín dụng).
Hình 1.1a: Kiến trúc của ứng dụng web
Hình 1.1b: Kiến trúc của ứng dụng web
Quá trình hoạt động bắt đầu với yêu cầu được tạo ra từ người dùng trên trình duyệt, gửi qua Internet tới trình chủ Web ứng dụng (Web application Server). Web ứng dụng truy cập máy chủ chứa cơ sở dữ liệu để thực hiện nhiệm vụ được yêu cầu: cập nhật, truy vấn thông tin đang nằm trong cơ sở dữ liệu. Sau đó ứng dụng Web gửi thông tin lại cho người dùng qua trình duyệt.
1.1.1.3 Kết nối với các cơ sở dữ liệu
Một ứng dụng phải được viết trong một ngôn ngữ chủ được hổ trợ bởi hệ thống đặc biệt. Mỗi DBMS(Database Managerment System) có cách sở hữu những ứng dụng được cho phép sử dụng nó. Ưu điểm của SQL làm dễ dàng các nhà phát triển để chuẩn hóa dữ liệu định nghĩa và dữ liệu thao tác và hầu hết các nhà quản trị cơ sở dữ liệu chọn SQL là ngôn ngữ truy vấn của họ.
Tuy nhiên , ứng dụng và sự phân chia cơ sở dữ liệu chỉ đạt được ưu điểm của mô hình lập trình Client-Server. Giao diện ứng dụng với cơ sở dữ liệu bằng phương pháp kết nối cơ sỏ dữ liệu APIs cung cấp với ngôn ngữ lập trình được sử dụng để phát triển ứng dụng. Những bộ kết nối cơ sở dữ liệu APIs là có thể lưu trữ những thông tin kết nối cơ sở dữ liệu và ủy nhiệm thư, và chúng có khả năng để gởi câu truy vấn SQL đến cơ sở dữ liệu, nhận kết quả từ câu truy vấn và trả chúng lại cho ứng dụng.
Có 3 cách phổ biến nhất của giao diện ứng dụng web với cơ sở dữ liệu sau cùng là :
- Native database APIs
- ODBC
- JDBC
1.1.2 Các vấn đề liên quan đến ứng dụng web
Các ứng dụng Web được phát triển từ nhiều nguồn khác nhau, nên các lỗ hổng, các lỗi bảo mật cũng rất đa dạng. Tuy vậy, các ứng dụng Web chủ yếu được phát triển từ các nguồn chính sau đây:
- Sử dụng ứng dụng Web từ mã nguồn mở (thường gọi là open source nhưng không theo dõi và cập nhật các bản vá lỗi bảo mật).
- Ứng dụng web được phát triển từ những người lập trình, mà họ không quan tâm nhiều hoặc thiếu kinh nghiệm trong việc bảo mật cho ứng dụng của mình. Họ không có một đội ngũ chuyên về kiểm tra lỗi bảo mật nên trang web thường có nhiều lỗ hổng.
- Phát triển ứng dụng Web từ một ứng dụng mở khác nhưng người phát triển thường không kiểm tra lỗi bảo mật ứng dụng cũ trước khi phát triển tiếp, nên vẫn tồn tại các lỗi bảo mật.
Ngày nay do sự phát triển bùng nổ của Internet, nên ứng dụng web được sử dụng rất rộng rãi trong nhiều lĩnh vực như báo điện tử, các trang giao dịch trực tuyến, các trang quảng cáo điện tử, các web thông tin của các doanh nghiệp hay chính phủ... Chính vì sự phát triển rộng rãi này nên ứng dụng web luôn bị người ta tìm cách khai thác những lỗ hổng với những mục đích khác nhau.
1.1.3 Các thuật ngữ thường dùng
1.1.3.1 Hacker
Hacker là người có thể viết hay chỉnh sửa phần mềm, phần cứng máy tính bao gồm lập trình, quản trị và bảo mật. Những người này hiểu rõ hoạt động của hệ thống máy tính, mạng máy tính và dùng kiến thức bản thân để làm thay đổi, chỉnh sửa nó với nhiều mục đích tốt xấu khác nhau. Những hệ thống máy tính bị lỗi, hay có những lỗ hổng sẽ bị hacker khai thác. Những hacker nào khai thác lỗ hổng đó rồi sau đó tìm cách phá hoại hoặc có mục đích xấu thì gọi là hacker mũ đen. Những hacker nào tìm ra lỗ hổng rồi thông báo cho các cơ quan bảo mật hoặc các nhà phát triển phần mềm biết để lấp lỗ hổng đó gọi là hacker mũ trắng hay những người bảo mật an ninh mạng.
Vì tính chất phổ biến của thuật ngữ hacker, nên trong phần trình bày, chúng ta sẽ sử dụng “hacker” thay cho “kẻ tấn công”.
1.1.3.2 HTTP Header
HTTP header là phần đầu (header) của thông tin mà trình khách và trình chủ gửi cho nhau. Những thông tin trình khách gửi cho trình chủ được gọi là HTTP requests (yêu cầu) còn trình chủ gửi cho trình khách là HTTP responses (trả lời). Thông thường, một HTTP header gồm nhiều dòng, mỗi dòng chứa tên tham số và giá trị. Một số tham số có thể được dùng trong cả header yêu cầu và header trả lời, còn số khác thì chỉ đuợc dùng riêng trong từng loại. Ví dụ :
• Header yêu cầu:
GET /tintuc/homnay.asp HTTP/1.1 Accept: */* Accept-Language: en-us Connection: Keep-Alive Host: localhost Referer: http://localhost/lienket.asp User-Agent: Mozilla/4.0 (compatible; MSIE 5.5; Windows NT 5.0) Accept-Encoding: gzip, deflate
|
- Dòng đầu là dòng yêu cầu cho biết phương thức yêu cầu (GET hoặc POST), địa chỉ yêu cầu (/tintuc/homnay.asp) và phiên bản HTTP (HTTP/1.1)..
- Tiếp theo là các tham số. Chẳng hạn như:
+ Accept-Language: Cho biết ngôn ngữ dùng trong trang web.
+ Host: Cho biết địa chỉ của máy chủ.
+ Referer: Cho biết địa chỉ của trang web tham chiếu tới.
- Header của HTTP request sẽ kết thúc bằng một dòng trống.
• Header trả lời:
HTTP/1.1 200 OK Server: Microsoft-IIS/5.0 Date: Thu, 13 Jul 2000 05:46:53 GMT Content-Length: 2291 Content-Type: text/html Set-Cookie: ASPSESSIONIDQQGGGNCG=LKLDFFKCINFLDMFHCBCBMFLJ; path=/ Cache-control: private
<HTML> <BODY> ...
|
- Dòng đầu là dòng trạng thái, để cho biết phiên bản HTTP được dùng (HTTP/1.1), mã trạng thái (200) và trạng thái (OK).
- Tiếp theo là các tham số.
- Tiếp theo là một dòng trống để báo hiệu kết thúc header, tiếp theo là phần thân của HTTP response.
1.1.3.3 Session
Session hiểu nôm na là "phiên làm việc". Ở trên web, khi ta duyệt từ trang này sang trang khác, một vấn đề đặt ra là làm sao để có thể mang thông tin từ trang này sang trang khác được (Ví dụ khi ta login với user A, thì khi ta sang trang x, y , z...ta vẫn còn là A). Session ra đời để giải quyết vấn đề trên.
Lần đầu khi ta ghé thăm 1 website, website sẽ tạo cho ta 1 session với ID riêng, và cứ thế duyệt website đó cho tới khi session hết hạn. Website có thể dùng session để lưu một số thông tin giúp chúng ta thuận tiện hơn khi duyệt website (như ví dụ trước là lưu trữ thông tin người dùng hiện tại đang login vào website là ai).
Việc tạo session và quyết định khi nào session hết hạn là hoàn toàn do server quản lý.
1.1.3.4 Cookie
Cookies là những phần dữ liệu nhỏ có cấu trúc được chia sẻ giữa server Web và browser của người dùng. Cookie cung cấp cho server thông tin để nhận biết người dùng, cũng như sở thích, thói quen của họ. Cookies sử dụng các biểu mẫu yêu cầu người dùng điền vào khi họ đến thăm một Web site có hỗ trợ chúng. Không phải mọi browser đều có thể hỗ trợ cookie.
Cookie là những file dữ liệu nhỏ, dưới 4K byte. Chúng được các site World Wide Web tạo ra để truy tìm những người đã ghé thăm site và những vùng mà họ đã đi qua trong site này. Cookie được browser của người dùng chấp nhận cho lưu trên đĩa cứng của máy mình (máy khách). Trong những phiên truy cập sau, server Web truy cập những thông tin của cookie, trong đó có tên đăng nhập và password, nên người dùng không phải làm thủ tục đăng nhập mỗi khi họ thăm Web site. Nhưng vấn đề là ở chỗ Web site này có thể dùng thông tin cá nhân của bạn để phục vụ cho mục đích quảng cáo.
Netscape Communications Corp. là hãng đầu tiên sử dụng cookie trong browser và ngay sau đó, Microsoft cũng chấp nhận kỹ thuật này. Nhưng không phải browser nào cũng hỗ trợ cookie, đặc biệt là những phiên bản cũ.
Nhưng rõ ràng là cookie chứa đựng trong nó những nguy cơ về bảo mật. Ví dụ, một tay hacker ở ngân hàng có thể để một cookie trên hệ thống của hắn và sửa sao cho nó tái tạo dữ liệu trên máy của người khác. Sau đó, anh ta có thể sử dụng dữ liệu này để truy cập account của người kia.
Những trình duyệt mới hơn cho phép người dùng khóa các cookie hoặc xin phép họ trước khi lưu lại cookie trên hệ thống. Một số phần mềm của các hãng thứ ba cũng giúp quản lý cookie. Nhưng đối với người dùng, thật khó biết tại sao cookie lại có mặt trên hệ thống của họ cũng như những cookie này chứa đựng thông tin gì.
1.1.3.5 Proxy
Proxy cung cấp cho người sử dụng truy xuất Internet những nghi thức đặt biệt hoặc một tập những nghi thức thực thi trên dual_homed host hoặc basion host. Những chương trình client của người sử dụng sẽ qua trung gian proxy server thay thế cho server thật sự mà người sử dụng cần giao tiếp.
Proxy server xác định những yêu cầu từ client và quyết định đáp ứng hay không đáp ứng, nếu yêu cầu được đáp ứng, proxy server sẽ kết nối với server thật thay cho client và tiếp tục chuyển tiếp những yêu cầu từ client đến server, cũng như trả lời của server đến client. Vì vậy proxy server giống cầu nối trung gian giữa server và client.
1.1.3.6 Firewall
Một giải pháp dùng để bảo vệ một hệ thống mạng thường được sử dụng là bức tường lửa - Firewall (hoạt động dựa trên gói IP do đó kiểm soát việc truy nhập của máy người sử dụng). Nó có vai trò như là lớp rào chắn bên ngoài một hệ thống mạng. Firewall có thể là một thiết bị định hướng (Router, một thiết bị kết nối giữa hai hay nhiều mạng và chuyển các thông tin giữa các mạng này) hay trên một máy chủ (Server). Công việc của chúng là ngăn chặn những người dùng không mong muốn truy cập vào mạng và cho phép người dùng hợp lệ thực hiện việc truy xuất. Ngoài ra, nó cũng có khả năng ngăn chặn người bên trong công ty, ngân hàng ... giao tiếp với kẻ xấu bên ngoài; chẳng hạn việc nhân viên giao dịch với đối thủ cạnh tranh.
Firewall có thể là một phần mềm hoặc phần cứng nằm giữa 2 mạng để bảo vệ hoặc kiểm soát liên kết giữa hai mạng đó.
Web Server là máy chủ có dung lượng lớn, tốc độ cao, được dùng để lưu trữ thông tin như một ngân hàng dữ liệu, chứa những website đã được thiết kế cùng với những thông tin liên quan khác (các mã Script, các chương trình, và các file Multimedia).
Web Server có khả năng gửi đến máy khách những trang Web thông qua môi trường Internet (hoặc Intranet) qua giao thức HTTP, giao thức được thiết kế để gửi các file đến trình duyệt Web (Web Browser), và các giao thức khác.
Tất cả các Web Server đều có một địa chỉ IP (IP Address) hoặc cũng có thể có một Domain Name. Giả sử khi người sử dụng đánh vào thanh Address trên trình duyệt của máy một dòng http://www.abc.com sau đó gõ phím Enter, khi đó người sử dụng đã gửi một yêu cầu đến một Server có Domain Name là www.abc.com. Server này sẽ tìm trang Web có tên là index.htm rồi gửi nó đến trình duyệt của người sử dụng.
Bất kỳ một máy tính nào cũng có thể trở thành một Web Server bởi việc cài đặt lên nó một chương trình phần mềm Server Software và sau đó kết nối vào Internet.
Khi máy tính kết nối đến một Web Server và gửi đến yêu cầu truy cập các thông tin từ một trang Web nào đó, Web Server Software sẽ nhận yêu cầu và gửi lại những thông tin mà người sử dụng mong muốn.
Web Server Software cũng chỉ là một ứng dụng phần mềm. Web Server Software được cài đặt, và chạy trên máy tính dùng làm Web Server, nhờ có chương trình này mà người sử dụng có thể truy cập đến các thông tin của trang Web từ một máy tính khác ở trên mạng (Internet, Intranet).
Web Server Software còn có thể được tích hợp với CSDL (Database), hay điều
khiển việc kết nối vào CSDL để có thể truy cập và kết xuất thông tin từ CSDL lên
các trang Web và truyền tải chúng đến người dùng.
Tất cả các Web Server đều hiểu và chạy được các file *.htm và *.html, tuy nhiên mỗi Web Server lại phục vụ một số kiểu file chuyên biệt chẳng hạn như IIS của Microsoft dành cho *.asp, *.aspx...; Apache dành cho *.php...; Sun Java System Web Server dành cho *.jsp...
Phần lớn các Web server sử dụng cổng 80, nhưng cũng có thể thay đổi để Webserver có thể cài đặt trên cổng không tiêu chuẩn nếu muốn "dấu" Web server như là một Web server đa host trên một máy tính bằng việc ánh xạ mỗi server cho một cổng khác nhau.
1.2.2 Nguyên lý hoạt động của Web Server
Khi ta gõ địa chỉ trang web “http://www.abc.com/” vào trình duyệt web và nhấn Enter, trang web hiển thị ngay trên màn hình. Các bước cơ bản trong tiến trình truyền tải trang web đến màn hình người dùng bằng cơ chế hoạt động của Web server được thể hiện theo mô hình sau:
Hình 1.2 Tiến trình truyền tải web
Theo mô hình trên, trình duyệt web thực hiện một kết nối tới máy chủ web, yêu cầu một trang web và nhận lại nó. Sau đây, là thứ tự từng bước cơ bản xảy đến đằng sau màn hình của bạn:
Trình duyệt web tách địa chỉ website làm 3 phần:
- Phần giao thức: (“http”)
- Máy chủ tên miền: (www.abc.com)
- Tên tệp: (“index.htm”)
Trình duyệt liên hệ với máy chủ tên miền để chuyển đổi tên miền "www.abc.com" ra địa chỉ IP (Internet Protcol).
Sau đó, trình duyệt sẽ gửi tiếp một kết nối tới máy chủ có địa chỉ IP tương ứng qua cổng 80.
Dựa trên giao thức HTTP, trình duyệt gửi yêu cầu GET đến máy chủ, yêu cầu tệp "http://www.abc.com/index.htm" (cookies cũng sẽ được gửi kèm theo từ trình duyệt web đến máy chủ).
Tiếp đến, máy chủ sẽ gửi đoạn text dạng HTML đến trình duyệt web máy đã gởi yêu cầu (cookies cũng được gửi kèm theo từ máy chủ tới trình duyệt web, cookies được ghi trên đầu trang của mỗi trang web).
Trình duyệt web đọc các thẻ HTML, định dạng trang web và kết xuất ra màn hình.
1.2.3 Web Client
- WebClient là gì? Là giao diện phía người dùng đầu cuối (Client), dùng để tạo ra giao diện tương tác của người dùng đối với ứng dụng Web (User Interface).
- Các công nghệ/ ngôn ngữ lập trình hỗ trợ cho WebClient
+Công nghệ: PhotoShop, Flash, Silver Light (Microsoft)v.v…
+Ngôn ngữ: html, css, javascript v.v…
Để đọc được các trang Web của ứng dụng Web trên máy người dùng phải cài các trình duyệt (Browser), ví dụ : FireFox, IE, Chrome, Coccoc (VN) v.v….
1.3 CÁC GIAO THỨC SỬ DỤNG TRÊN WEB SERVER
1.3.1 Giao thức HTTP
HTTP là chữ viết tắt từ HyperText Transfer Protocol (giao thức truyền tải siêu văn bản). Nó là giao thức cơ bản mà World Wide Web sử dụng. HTTP xác định cách các thông điệp (các file văn bản, hình ảnh đồ hoạ, âm thanh, video, và các file multimedia khác) được định dạng và truyền tải ra sao, và những hành động nào mà các Web server (máy chủ Web) và các trình duyệt Web (browser) phải làm để đáp ứng các lệnh rất đa dạng. Chẳng hạn, khi bạn gõ một địa chỉ Web URL vào trình duyệt Web, một lệnh HTTP sẽ được gửi tới Web server để ra lệnh và hướng dẫn nó tìm đúng trang Web được yêu cầu và kéo về mở trên trình duyệt Web. Nói cách khác, HTTP là giao thức truyền tải các file từ một Web server vào một trình duyệt Web để người dùng có thể xem một trang Web đang hiện diện trên Internet.HTTP là một giao thức ứng dụng của bộ giao thức TCP/IP (các giao thức nền tảng cho Internet).
Có một tiêu chuẩn chính khác cũng điều khiển cách thức World Wide Web làm việc là HTML (HyperText Markup Language, ngôn ngữ đánh dấu siêu văn bản), có chức năng quản lý cách thức mà các trang Web được định dạng và hiển thị.
Người ta gọi HTTP là một giao thức “phi trạng thái” (stateless) bởi vì mỗi lệnh đều được thực thi một cách độc lập, lệnh sau không biết bất cứ điều gì về các lệnh đã đến trước mình. Đây chính là một hạn chế, khiếm khuyết của HTTP. Nó là nguyên nhân chính của tình trạng rất khó thực thi các trang Web có khả năng phản ứng thông minh đối với lệnh mà người dùng nạp vào. Và sự hạn chế này đang được các nhà phát triển khắc phục trong các công nghệ mới như ActiveX, Java, JavaScript và cookies.
Phiên bản mới nhất của HTTP là 1.1. So với phiên bản nguyên thủy (HTTP 1.0), phiên bản mới này truyền tải các trang Web nhanh hơn và giảm tình trạng tắc nghẽn giao thông Web.
1.3.2 Giao thức FTP
FTP là viết tắt từ File Transfer Protocol (giao thức truyền tải file) là một giao thức dùng để tải lên (upload) các file từ một trạm làm việc (workstation) hay máy tính cá nhân tới một FTP server hoặc tải xuống (download) các file từ một máy chủ FTP về một trạm làm việc (hay máy tính cá nhân). Đây là cách thức đơn giản nhất để truyền tải các file giữa các máy tính trên Internet.
FTP hiện được dùng phổ biến để upload các trang Web từ nhà thiết kế Web lên
một máy chủ host trên Internet, truyền tải các file dữ liệu qua lại giữa các máy tính trên Internet, cũng như để tải các chương trình, các file từ các máy chủ khác về máy tính cá nhân. Dùng giao thức FTP, bạn có thể cập nhật (xóa, đổi tên, di chuyển, copy,) các file tại một máy chủ. Nếu dùng chức năng FTP của một ứng dụng quản lý file (như Total Commander), bạn có thể tiến hành các tác vụ xử lý file trên máy chủ giống như ngay trên máy tính của mình.
1.4 Các giao thỨc bẢo mẬt trên Web Server
1.4.1 Giao thức SSL
Hai giao thức bảo mật quan trọng lớp vận chuyển (Layer Transport) có tầm quan trọng cao nhất đối với sự bảo mật của các trình ứng dụng trên Web: đó là hai giao thức SSL và TLS.
Có một số khả năng để bảo vệ bằng mật mã lưu lượng dữ liệu HTTP.
Vào những năm 1990, tập đoàn CommerceNet đã đề xuất S-HTTP mà về cơ bản là một cải tiến bảo mật của HTTP. Một phần thực thi của S-HTTP đã làm cho có sẵn công cộng trong một phiên bản được chỉnh sửa của trình duyệt Mosaic NCSA mà những người dùng phải mua (trái với trình duyệt Mo NCSA "chuẩn" có sẵn công cộng và miễn phí trên Internet). Tuy nhiên, cùng thời điểm Netscape Communication đã giới thiệu SSL và một giao thức tương ứng với phiên bản đầu tiên của Netscape Navigator. Trái với tập đoàn CommerceNet, Netscape Communications đã không tính phí các khách hàng của nó về việc thực thi giao thức bảo mật của nó. Kết quả, SSL trở thành giao thức nổi bật để cung cấp các dịch vụ bảo mật cho lưu lượng dữ liệu HTTP 1994 và S-HTTP lặng lẽ biến mất.
Cho đến bây giờ, có ba phiên bản của SSL:
- SSL 1.0: được sử dụng nội bộ chỉ bởi Netscape Communications. Nó chứa một số khiếm khuyết nghiêm trọng và không bao giờ được tung ra bên ngoài.
- SSL 2.0: được kết nhập vào Netscape Communications 1.0 đến 2.x. Nó có một số điểm yếu liên quan đến sự hiện thân cụ thể của cuộc tấn công của đối tượng trung gian. Trong một nỗ lực nhằm dùng sự không chắc chắn của công chúng về bảo mật của SSL, Microsoft cũng đã giới thiệu giao thức PCT (Private Communication Technology) cạnh tranh trong lần tung ra Internet Explorer đầu tiên của nó vào năm 1996.
- Netscape Communications đã phản ứng lại sự thách thức PCT của Microsoft bằng cách giới thiệu SSL 3.0 vốn giải quyết các vấn đề trong SSL 2.0 và thêm một số tính năng mới. Vào thời điểm này, Microsoft nhượng bộ và đồng ý hỗ trợ SSL trong tất cả các phiên bản phần mềm dựa vào TCP/IP của nó (mặc dù phiên bản riêng của nó vẫn hỗ trợ PCT cho sự tương thích ngược).
Thông số kỹ thuật mới nhất của SSL 3.0 đã được tung ra chính thức vào tháng 3 năm 1996. Nó được thực thi trong tất cả các trình duyệt chính bao gồm ví dụ Microsoft Internet Explorer 3.0 (và các phiên bản cao hơn), Netscape Navigator 3.0 (và các phiên bản cao hơn), và Open. SSL 3.0 đã được điều chỉnh bởi IETF TLS WG. Thực tế, thông số kỹ thuật giao thức TLS 1.0 dẫn xuất từ SSL 3.0.
Cấu trúc của SSL và giao thức SSL tương ứng được minh họa trong hình 1.2(Cấu trúc SSL và giao thức SSL). Theo hình này, SSL ám chỉ một lớp (bảo mật) trung gian giữa lớp vận chuyển (Transport Layer) và lớp ứng dụng (Application Layer). SSL được xếp lớp lên trên một dịch vụ vận chuyển định hướng nối kết và đáng tin cậy, chẳng hạn như được cung cấp bởi TCP. Về khả năng, nó có thể cung cấp các dịch vụ bảo mật cho các giao thức ứng dụng tùy ý dựa vào TCP chứ không chỉ HTTP. Thực tế, một ưu điểm chính của các giao thức bảo mật lớp vận chuyển (Transport layer) nói chung và giao thức SSL nói riêng là chúng độc lập với ứng dụng theo nghĩa là chúng có thể được sử dụng để bảo vệ bất kỳ giao thức ứng dụng được xếp lớp lên trên TCP một cách trong suốt. Hình 1.2 minh họa một số giao thức ứng dụng điển hình bao gồm NSIIOP, HTTP, FTP, Telnet, IMAP, IRC, và POP3. Tất cả chúng có thể được bảo vệ bằng cách xếp lớn chúng lên trên SSL (mẫu tự S được thêm vào trong các từ ghép giao thức tương ứng chỉ định việc sử dụng SSL). Tuy nhiên, chú ý rằng SSL có một định hướng client-server mạnh mẽ và thật sự không đáp ứng các yêu cầu của các giao thức ứng dụng ngang hàng.
SSL là giao thức tầng (layered protocol), bao gồm 4 giao thức con sau:
+ Giao thức SSL Handshake
+ Giao thức SSL Change Cipher Spec
+ Giao thức SSL Alert
+ SSL Record Layer
Vị trí của các giao thức trên, tương ứng với mô hình TCP/IP được minh hoạ như sau:
Hình 1.3 Cấu trúc của SSL và giao thức SSL
Tóm lại, giao thức SSL cung cấp sự bảo mật truyền thông vốn có ba đặc tính cơ bản:
- Các bên giao tiếp (nghĩa là client và server) có thể xác thực nhau bằng cách sử dụng mật mã khóa chung.
- Sự bí mật của lưu lượng dữ liệu được bảo vệ vì nối kết được mã hóa trong suốt sau khi một sự thiết lập quan hệ ban đầu và sự thương lượng khóa session đã xảy ra.
- Tính xác thực và tính toàn vẹn của lưu lượng dữ liệu cũng được bảo vệ vì các thông báo được xác thực và được kiểm tra tính toàn vẹn một cách trong suốt bằng cách sử dụng MAC.
Tuy nhiên, điều quan trọng cần lưu ý là SSL không ngăn các cuộc tấn công phân tích lưu lượng. Bằng cách xem xét các địa chỉ IP nguồn, đích không được mã hóa và các số cổng TCP, hoặc xem xét lượng dữ liệu được truyền, một người phân tích lưu lượng vẫn có thể xác định các bên nào đang tương tác, các loại dịch vụ đang được sử dụng, và đôi khi ngay cả dành được thông tin về các mối quan hệ doanh nghiệp hoặc cá nhân. Hơn nữa, SSL không ngăn các cuộc tấn công có định hướng dựa vào phần thực thi TCP, chẳng hạn như các cuộc tấn công làm tràn ngập TCP SYN hoặc cưỡng đoạt session.
Để sử dụng sự bảo vệ SSL, cả client lẫn server phải biết rằng phía bên kia đang sử dụng SSL. Nói chung, có ba khả năng để giải quyết vấn đề này:
- Sử dụng các số cổng chuyên dụng được dành riêng bởi Internet Asigned
Numbers Authority (IANA). Trong trường hợp này, một số cổng riêng biệt phải được gán cho mọi giao thức ứng dụng vốn sử dụng SSL.
- Sử dụng số cổng chuẩn cho mọi giao thức ứng dụng và để thương lượng các tùy chọn bảo mật như là một phần của giao thức ứng dụng (bây giờ đã được chỉnh sửa đôi chút).
- Sử dụng một tùy chọn TCP để thương lượng việc sử dụng một giao thức bảo mật, chẳng hạn như SSL trong suốt giai đoạn thiết lập nối kết TCP thông thường.
Sự thương lượng dành riêng cho ứng dụng của các tùy chọn bảo mật (khả năng thứ hai) có khuyết điểm là đòi hỏi mọi giao thức ứng dụng được chỉnh sửa để hiểu tiến trình thương lượng. Ngoài ra, việc xác định một tùy chọn TCP (khả năng thứ ba) là một giải pháp tốt, nhưng đó không được thảo luận nghiêm túc cho đến bây giờ. Thực tế, các số cổng riêng biệt đã được dành riêng và được gán bởi IANA cho mọi giao thức ứng dụng vốn có thể chạy trên SSL hoặc TLS (nghĩa là khả năng thứ nhất). Tuy nhiên, hãy chú ý việc sử dụng các số cổng riêng biệt cũng có khuyết điểm là đòi hỏi hai nối kết TCP nếu client không biết những gì mà server hỗ trợ. Trước tiên, client phải nối kết với cổng an toàn và sau đó với cổng không an toàn hay ngược lại. Rất có thể các giao thức sau này sẽ hủy bỏ phương pháp này và tìm khả năng thứ hai.
Các số cổng được gán bởi IANA cho các giao thức ứng dụng vốn chạy trên SSL/TLS được tóm tắt trong bảng 1.1 và được minh họa một phần trong hình 1.2. Ngày nay, "S" chỉ định việc sử dụng SSL được thêm (hậu tố) nhất quán vào các từ ghép của các giao thức ứng dụng tương ứng (trong một số thuật ngữ ban đầu, S được sử dụng và được thêm tiền tố một cách không nhất quán và một số từ ghép).
Bảng1.1 Các số cổng được gán cho các giao thức ứng dụng chạy trên TLS/SSL
Từ khóa |
Cổng |
Mô tả |
Nsiiop |
261 |
Dịch vụ tên IIOP trên TLS/SSL |
https |
443 |
HTTP trên TLS/SSl |
Smtps |
465 |
SMTP trên TLS/SSL |
Nntps |
563 |
NNTP trên TLS/SSL |
Ldaps |
636 |
LDAP trên TLS/SSL |
Ftps-data |
989 |
FTP (dữ liệu) trên TLS/SSL |
Ftps |
990 |
FTP (Điều khiển) trên TLS/SSL |
Tenets |
992 |
TELNET trên TLS/SSL |
Imaps |
994 |
IRC trên TLS/SSL |
Pop3s |
995 |
POP3 trên TLS/SSL |
Nói chung, một session SSL có trạng thái và giao thức SSL phải khởi tạo và duy trì thông tin trạng thái ở một trong hai phía của session. Các phần tử thông tin trạng thái session tương ứng bao gồm một session ID, một chứng nhận ngang hàng, một phương pháp nén, một thông số mật mã, một khóa mật chính và một cờ vốn chỉ định việc session có thể tiếp tục lại hay không, được tóm tắt trong bảng 1.2. Một session SSL có thể được sử dụng trong một số kết nối và các thành phần thông tin trạng thái nối kết tương ứng được tóm tắt trong bảng 1.3. Chúng bao gồm các tham số mật mã, chẳng hạn như các chuỗi byte ngẫu nhiên server và client, các khóa mật MAC ghi server và client, các khóa ghi server và client, một vector khởi tạo và một số chuỗi. Ở trong hai trường hợp, điều quan trọng cần lưu ý là các phía giao tiếp phải sử dụng nhiều session SSL đồng thời và các session có nhiều nối kết đồng thời.
Bảng 1.2 Các thành phần thông tin trạng thái Session SSL
Thành Phần |
Mô tả |
Session ID |
Định danh được chọn bởi server để nhận dạng một trạng thái session hoạt động hoặc có thể tiếp tục lại. |
Peer certificate |
Chứng nhân X.509 phiên bản 3 của thực thể ngang hàng. |
Compression method |
Thuật toán dừng để nén dữ liệu trước khi mã hóa |
Cipher spec |
Thông số của các thuật toán mã hóa dữ liệu và MAC |
Master secret |
Khóa mật 48-byte được chia sẻ giữa client và server. |
Is resumable |
Cờ vốn biểu thị session có thể được sử dụng để bắt đầu các nối kết mới hay không. |
Bảng 1.3 Các thành phần thông tin trạng thái nối kết SSL
Thành Phần |
Mô tả |
Ngẫu nhiên server và client |
Các chuỗi byte được chọn bởi server và client cho mỗi nối kết. |
Khóa mật MAC ghi server |
Khóa mật được sử dụng cho các hoạt động MAC trên dữ liệu được ghi bởi server. |
Khóa mật MAC ghi client |
Khóa mật được sử dụng cho các hoạt động MAC trên dữ liệu được ghi bởi client. |
Khóa ghi server |
Khóa được sử dụng cho việc mã hóa dữ liệu bởi server và giải mã bởi client |
Khóa ghi client |
Khóa được sử dụng để mã khóa dữ liệu bởi client và giải mã bởi server. |
Initialization vector |
Trạng thái khởi tạo cho một mật mã khối trong chế độ CBC. Trường này được khởi tạo đầu tiên bởi SSL Handshake Player. Sau đó, khối text mật mã sau cùng từ mỗi bản ghi được dành riêng để sử dụng vởi bản ghi sau đó. |
Số chuỗi |
Mỗi phía duy trì các số chuỗi riêng biệt cho các thông báo được truyền và được nhận cho mỗi nối kết. |
Như được minh họa trong hình 1.3, giao thức SSL gồm hai phần chính, SSL Record Protocol và một số giao thức con SSL được xếp lớp trên nó:
- Record OK được xếp lớp trên một dịch vụ lớp vận chuyển định hướng nối kết và đáng tin cậy, chẳng hạn như được cung cấp bởi TCP và cung cấp sự xác thực nguồn gốc thông báo, sự bí mật dữ liệu và dữ liệu.
- Các dịch vụ toàn vẹn (bao gồm những thứ như chống xem lại).
- Các giao thức con SSL được xếp lớp trên SSL Record Protocol để cung cấp sự hỗ trợ cho việc quản lý session SSL và thiết lập nối kết.
Giao thức con SSL quan trọng nhất là SSL Handshake Protocol. Lần lượt giao thức này là một giao thức xác thực và trao đổi khóa vốn có thể được sử dụng để thương lượng, khởi tạo và đồng bộ hóa các tham số bảo mật và thông tin trạng thái tương ứng được đặt ở một trong hai điểm cuối của một session hoặc nối kết SSL.
Sau khi SSL Handshake Protocol đã hoàn tất, dữ liệu ứng dụng có thể được gửi và được nhận bằng cách sử dụng SSL Record Protocol và các tham số bảo mật được thương lượng và các thành phần thông tin trạng thái.
1.3.1.3 SSL Record Protocol
SSL Record Protocol nhận dữ liệu từ các giao thức con SSL lớp cao hơn và xử lý việc phân đoạn, nén, xác thực và mã hóa dữ liệu. Chính xác hơn, giao thức này lấy một khối dữ liệu có kích cỡ tùy ý làm dữ liệu nhập và tạo một loạt các đoạn dữ liệu SSL làm dữ liệu xuất (hoặc còn được gọi là các bản ghi) nhỏ hơn hoặc bằng 16,383 byte.
.
Hình 1.4 SSL Record Protocol
Các bước khác nhau của SSL Record Protocol vốn đi từ một đoạn dữ liệu thô đến một bản ghi SSL Plaintext (bước phân đoạn), SSL Compressed (bước nén) và SSL Ciphertext (bước mã hóa) . Sau cùng, mỗi bản ghi SSL chứa các trường thông tin sau đây:
- Loại nội dung.
- Số phiên bản của giao thức.
- Chiều dài.
- Tải trọng dữ liệu (được nén và được mã hóa tùy ý).
- MAC.
Loại nội dung xác định giao thức lớp cao hơn vốn phải được sử dụng để sau đó xử lý tải trọng dữ liệu bản ghi SSL (sau khi giải nén và giải mã hóa thích hợp).
Số phiên bản của giao thức xác định phiên bản SSL đang sử dụng (thường là version 3.0).
Mỗi tải trọng dữ liệu bản ghi SSL được nén và được mã hóa theo phương thức nén hiện hành và thông số mật mã được xác định cho session SSL.
Lúc bắt đầu mỗi session SSL, phương pháp nén và thông số mật mã thường được xác định là rỗng. Cả hai được xác lập trong suốt quá trình thực thi ban đầu SSL Handshake Protocol. Sau cùng, MAC được thêm vào mỗi bản ghi SSL. Nó cung cấp các dịch vụ xác thực nguồn gốc thông báo và tính toàn vẹn dữ liệu. Tương tự như thuật toán mã hóa, thuật toán vốn được sử dụng để tính và xác nhận MAC được xác định trong thông số mật mã của trạng thái session hiện hành. Theo mặc định, SSL Record Protocol sử dụng một cấu trúc MAC vốn tương tự nhưng vẫn khác với cấu trúc HMAC hơn. Có ba điểm khác biệt chính giữa cấu trúc SSL MAC và cấu trúc HMAC:
- Cấu trúc SSL MAC có một số chuỗi trong thông báo trước khi hash để ngăn các hình thức tấn công xem lại riêng biệt.
- Cấu trúc SSL MAC có chiều dài bản ghi.
- Cấu trúc SSL MAC sử dụng các toán tử ghép, trong khi cấu trúc MAC sử dụng module cộng 2.
Tất cả những điểm khác biệt này hiện hữu chủ yếu vì cấu trúc SSL MAC được sử dụng trước cấu trúc HMAC trong hầu như tất cả thông số kỹ thuật giao thức bảo mật Internet. Cấu trúc HMAC cũng được sử dụng cho thông số kỹ thuật giao thức TLS gần đây hơn.
Như được minh họa trong hình 1.3, một số giao thức con SSL được xếp lớp trên SSL Record Protocol. Mỗi giao thức con có thể tham chiếu đến các loại thông báo cụ thể vốn được gửi bằng cách sử dụng SSL Record Protocol. Thông số kỹ thuật SSL 3.0 xác định ba giao thức SSL sau đây:
- Alert Protocol.
- Handshake Protocol.
- ChangeCipherSpec Protocol.
Tóm lại, SSL Alert Protocol được sử dụng để chuyển các cảnh báo thông qua SSL Record Protocol. Mỗi cảnh báo gồm 2 phần, một mức cảnh báo và một mô tả cảnh báo.
SSL Handshake Protocol là giao thức con SSL chính được sử dụng để hỗ trợ xác thực client và server và để trao đổi một khóa session.
Sau cùng, SSL ChangeCipherSpec Protocol được sử dụng để thay đổi giữa một thông số mật mã này và một thông số mật mã khác. Mặc dù thông số mật mã thường được thay đổi ở cuối một sự thiết lập quan hệ SSL, nhưng nó cũng có thể được thay đổi vào bất kỳ thời điểm sau đó.
Ngoài những giao thức con SSL này, một SSL Application Data Protocol được sử dụng để chuyển trực tiếp dữ liệu ứng dụng đến SSL Record Protocol.
SSL Handshake Protocol là giao thức con SSL chính được xếp lớp trên SSL Record Protocol. Kết quả, các thông báo thiết lập quan hệ SSL được cung cấp cho lớp bản ghi SSL nơi chúng được bao bọc trong một hoặc nhiều bản ghi SSL vốn được xử lý và được chuyển như được xác định bởi phương pháp nén và thông số mật mã của session SSL hiện hành và các khóa mật mã của nối kết SSL tương ứng. Mục đích của SSL Handshake Protocol là yêu cầu một client và server thiết lập và duy trì thông tin trạng thái vốn được sử dụng để bảo vệ các cuộc liên lạc. Cụ thể hơn, giao thức phải yêu cầu client và server chấp thuận một phiên bản giao thức SSL chung, chọn phương thức nén và thông số mật mã, tùy ý xác thực nhau và tạo một khóa mật chính mà từ đó các khóa session khác nhau dành cho việc xác thực và mã hóa thông báo có thể được dẫn xuất từ đó.
Tóm lại, việc thực thi SSL Handshake Protocol giữa một client C và một server S
có thể được tóm tắt như sau (các thông báo được đặt trong các dấu ‘ [] ’ thì tùy ý):
1: C -> S: CLIENTHELLO 2: S -> C: SERVERHELLO [CERTIFICATE] [SERVERKEYEXCHANGE] [CERTIFICATEREQUEST] SERVERHELLODONE 3: C -> [CERTIFICATE] CLIENTKEYEXCHANGE [CERTIFICATEVERIFY] CHANGECIPHERSPEC FINISHED 4: S -> C: CHANGECIPHERSPEC FINISHED |
Khi Client C muốn kết nối với server S, nó thiết lập một nối kết TCP với cổng HTTPS và gởi một thông báo CLIENTHELLO đến server ở bước 1 của sự thực thi SSL Handshake Protocol. Client cũng có thể gởi một thông báo CLIENTHELLO nhằm phản hồi lại một thông báo HELLOREQUEST hoặc chủ động thương lượng lại các tham số bảo mật của một nối kết hiện có. Thông báo CLIENTHELLO bao gồm các trường sau đây:
- Số của phiên bản SSL cao nhất được biểu hiện bởi client (thường là 3.0).
- Một cấu trúc ngẫu nhiên do client tạo ra gồm một tem thời gian 32 bit có dạng UNIX chuẩn và một giá trị 28 byte được tạo ra bởi một bộ tạo số giả ngẫu nhiên.
- Một định danh session mà client muốn sử dụng cho nối kết này.
- Một danh sách các bộ mật mã client hỗ trợ.
- Một danh sách các phương pháp nén mà client hỗ trợ.
Chú ý rằng trường session identity (định danh session) nên rỗng nếu session SSL hiện không tồn tại hoặc nếu client muốn tạo các tham số bảo mật mới. Ở một trong hai trường hợp, một trường session identity không rỗng là xác định một session SSL hiện có giữa client và server (nghĩa là một session có các tham số bảo mật mà client muốn sử dụng lại.). Định danh session có thể bắt nguồn từ một nối kết trước đó, nối kết này hoặc một nối kết đang hoạt động. Cũng chú ý rằng danh sách các bộ mật mã được hỗ trợ, được chuyển từ client đến server trong thông báo CLIENTHELLO, chứa các tổ hợp thuật toán mật mã được hỗ trợ bởi client theo thứ tự ưu tiên. Mỗi bộ mật mã xác định một thuật toán trao đổi khóa và một thông báo mật mã. Server sẽ chọn một bộ mật mã hoặc nếu các lựa chọn có thể chấp nhận được không được trình bày, trả về một thông báo lỗi và đóng nối kết một cách phù hợp. Sau khi đã gởi thông báo CLIENTHELLO, client đợi một thông báo SERVERHELLO. Bất kỳ thông báo khác được trả về bởi server ngoại trừ một thông báo HELLOREQUEST được xem như là một lỗi vào thời điểm này.
Ở bước 2, server xử lý thông báo CLIENTHELLO và đáp ứng bằng một thông báo lỗi hoặc thông báo SERVERHELLO. Tương tự như thông báo CLIENTHELLO, thông báo SERVERHELLO có các trường sau đây:
- Một số phiên bản server chứa phiên bản thấp hơn của phiên bản được đề nghị
bởi client trong thông báo CLIENTHELLO và được hỗ trợ cao nhất bởi Server.
- Một cấu trúc ngẫu nhiên do server tạo ra cũng gồm một tem thời gian 32bit có dạng UNIX chuẩn và một giá trị 28bit được tạo ra bởi một bộ tạo số ngẫu nhiên.
- Một định danh session tương ứng với nối kết này.
- Một bộ mật mã được chọn từ bởi server từ danh sách các bộ mật mã được hỗ trợ bởi client.
- Một phương pháp nén được chọn bởi server từ danh sách các thuật toán nén được hỗ trợ bởi client.
Nếu định danh session trong thông báo CLIENTHELLO không rỗng, server tìm trong cache session của nó nhằm tìm ra một mục tương hợp. Nếu mục tương hợp được tìm thấy và server muốn thiết lập nối kết mới bằng cách sử dụng trạng thái session tương ứng, server đáp ứng bằng cùng một giá trị như được cung cấp bởi client. Chỉ định này là một session được tiếp tục lại và xác định rằng cả hai phía phải tiến hành trực tiếp với các thông báo CHANGECIPHERSPEC và FINISHED được trình bày thêm bên dưới. Nếu không, trường này chứa một giá trị khác nhận biết một session mới. Server cũng có thể trả về một trường định danh session rỗng để biểu thị rằng session sẽ không được lưu trữ và do đó không thể được tiếp tục sau đó. Cũng chú ý rằng trong thông báo SERVERHELLO, server chọn một bộ mật mã và một phương pháp nén từ các danh sách được cung cấp bởi client trong thông báo CLIENTHELLO. Các thuật toán trao đổi khóa, xác thực, mã hóa và xác thực thông báo được xác định bởi bộ mã được chọn bởi server và được làm lộ ra trong thông báo SERVERHELLO.
Các bộ mật mã vốn đã được xác định trong giao thức SSL về cơ bản giống như bộ mật
mã đã xác định cho TLS.
Ngoài thông báo SERVERHELLO, server cũng phải gởi các thông báo khác đến client. Ví dụ, nếu server sử dụng sự xác thức dựa vào chứng nhận, server gởi chứng nhận site của nó đến client trong một thông báo CERTIFICATE tương ứng. Chứng nhận phải thích hợp cho thuật toán trao đổi khóa của bộ mật mã được chọn và thường là một chứng nhận X.509v3. Cùng loại thông báo sẽ được sử dụng sau đó cho sự đáp ứng của client đối với thông báo sẽ được sử dụng sau đó cho sự đáp ứng của client đối với thông báo CERTIFICATEREQUEST của server. Trong trường hợp của các chứng nhận X.509v3, một chứng nhận có thể thực sự tham chiếu đến toàn bộ một chuỗi các chứng nhận, được sắp xếp theo thứ tự với chứng nhận của đối tượng gởi trước tiên theo sau là bất kỳ chứng nhận CA tiến hành theo trình tự hướng đến một CA gốc (vốn sẽ được chấp nhận bởi client).
Tiếp theo, server có thể gởi một thông báo SERVERKEYEXCHANGE đến client nếu nó không có chứng nhận, một chứng nhận vốn có thể được sử dụng chỉ để xác nhận các chữ ký kỹ thuật số hoặc sử dụng thuật toán trao đổi khóa dựa vào token FORITEZZA (KEA). Rõ ràng, thông báo này không được yêu cầu nếu chứng nhận site gồm một khóa chung RSA vốn có thể được sử dụng trong việc mã hóa. Ngoài ra, một server không nặc danh có thể tùy ý yêu cầu một chứng nhận cá nhân để xác thực client. Do đó, nó gởi một thông báo CERTIFICATERequest đến client. Thông báo này chứa một danh sách các loại chứng nhận được yêu cầu, được phân loại theo thứ tự ưu tiên của server cũng như một danh sách các tên được phân biệt cho các CA có thể chấp nhận. Ở cuối bước 2, server gởi một thông báo SERVERHELLODone đến client để chỉ định sự kết thúc SERVERHELLO và các thông báo đi kèm.
Sau khi nhận SERVERHELLO và các thông báo đi kèm, client xác nhận rằng chứng nhận site server (nếu được cung cấp) là hợp lệ và kiểm tra nhằm bảo đảm rằng các thông số bảo mật được cung cấp trong thông báo SERVERHELLO có thể được chấp nhận. Nếu server yêu cầu sự xác thực client, client gởi một thông báo CERTIFICATE vốn chứa một chứng nhận cá nhân cho khóa chung của người dùng đến server ở bước 3. Tiếp theo, client gởi một thông báo CLIENTKEYEXCHANGE có dạng phụ thuộc vào thuật toán cho mỗi khóa được chọn bởi server:
- Nếu RSA được sử dụng cho việc xác thực server và trao đổi khóa, client tạo
một khóa mật tiền chính 48 byte, mã hóa nó bằng khóa chung được tìm thấy trong chứng nhận site hoặc khóa RSA tạm thời từ thông báo SERVERKEYEXCHANGE và gởi kết quả trở về server trong thông báo CLIENTKEYEXCHANGE. Lần lượt server sử dụng khóa riêng tương ứng để giải mã khóa mật chính.
- Nếu các token FORTEZZA được sử dụng để trao đổi khóa, client dẫn xuất một khóa mã hóa token (TEK) bằng cách sử dụng KEA. Phép tình KEA của client sử dụng khóa chung từ chứng nhận server cùng với một số tham số riêng trong token của client. Client gởi các tham số chung cần thiết cho server để cũng tạo TEK, sử dụng các tham số riêng của nó. Nó tạo một khóa mật chính, bao bọc nó bằng cách sử dụng TEK và gởi kết quả cùng với một số vector khởi tạo đến server như là một phần của thông báo CLIENTKEYEXCHANGE. Lần lượt, server có thể giải mã khóa mật chính một cách thích hợp. Thuật toán trao đổi khóa này không được sử dụng rộng rãi.
- Nếu sự xác thực client được yêu cầu, client cũng gởi một thông báo CERTIFICATEVERIFY đến server. Thông báo này được sử dụng để cung cấp sự xác thực rõ ràng định danh của người dùng dựa vào chứng nhận các nhân. Nó chỉ được gởi theo sau một chứng chỉ client vốn có khả năng tạo chữ ký (tất cả chứng nhận ngoại trừ các chứng nhận chứa các tham số DiffeHallman cố định). Sau cùng, client hoàn tất bước 3 bằng cách gởi một thông báo CHANGECIPHERSPEC và một thông báo FINISHED tương ứng đến server. Thông báo FINISHED luôn được gởi ngay lập tức sau thông báo CHANGECIPERSPEC để xác nhận rằng các tiến trình trao đổi khóa và xác thực đã thành công. Thực tế, thông báo FINISHED là thông báo đầu tiên vốn được bảo vệ bằng các thuật toán mới được thương lượng và các khóa session. Nó chỉ có thể được tạo và được xác nhận nếu những khóa này được cài đặt một cách phù hợp ở cả hai phía. Không đòi hỏi sự báo nhận thông báo FINISHED, các phía có thể bắt đầu gởi dữ liệu được mã hóa ngay lập tức sau khi đã gởi thông báo FINISHED. Việc thực thi SSL Handshake Protocol hoàn tất bằng việc cũng yêu cầu server gởi một thông báo CHANGECIPHERSPEC và một thông báo FINISHED tương ứng đến client ở bước 4.
Sau khi sự thiết lập SSL hoàn tất, một nối kết an toàn được thiết lập giữa client và server. Nối kết này bây giờ có thể được sử dụng để gởi dữ liệu ứng dụng vốn được bao bọc bởi SSL Record Protocol. Chính xác hơn, dữ liệu ứng dụng có thể được phân đoạn, được nén, hoặc được mã hóa và đước xác thực theo SSL Record Protocol cũng như thông tin trạng thái session và nối kết vốn bây giờ được thiết lập (tùy thuộc việc
thực thi SSL Handshake Protocol).
SSL Handshake Protocol có thể được rút ngắn nếu client và server quyết định tiếp tục lại một session SSL được thiết lập trước đó (và vẫn được lưu trữ) hoặc lặp lại một session SSL hiện có. Trong trường hợp này, chỉ ba dòng thông báo và tổng cộng sáu thông báo được yêu cầu. Các dòng thông báo tương ứng có thể được tóm tắt như sau:
1: C -> S: CLIENTHELLO 2: S -> C: SERVERHELLO CHANECIPHERSPEC FINISHED 3: S ->C: CHANGECIPHERSPEC FINISHED |
Ở bước 1, client gởi một thông báo CLIENTHELLO đến server vốn có một định danh session cần được tiếp tục lại. Lần lượt server kiểm tra cache session của nó để tìm một mục tương hợp. Nếu một mục tương hợp được tìm thấy, server muốn tiếp tục lại nối kết bên dưới trạng thái session đã xác định, nó trả về một thông báo SERVERHELLO với cùng một định danh session ở bước 2. Vào thời điểm này, cả client lẫn server phải gởi các thông báo CHANGECIPHERSPEC và FINISHED đến nhau ở bước 2 và 3. Một khi việc tái thiết lập session hoàn tất, client và server có thể bắt đầu trao đổi dữ liệu ứng dụng.
SHTTP là một giao thức bảo mật sử dụng để mã hoá và host các thông tin nhạy cảm trên web. Nó là một phần rất quan trọng trong việc bảo mật các dữ liệu như tài chính, các thông tin tối quan trọng. Secure HTTP được phát triển bởi Enterprise Integration Technoloy (EIT) đưa ra năm 1995 và được tổ chức CommerceNet Project tại Silicon Valley public ra ngoài.
SHTTP là một giao thức mở rộng từ giao thức HTTP hỗ trợ bảo mật dữ liệu trong quá trình truyền qua World Wide Web. Không phải tất cả các Web Brower và các server đều hỗ trợ S-HTTP. Một công nghệ khác cũng đảm bảo bảo mật trong quá trình truyền qua WWW là Secure Socket Layer (SSL) được sử dụng nhiều hơn. Tuy nhiên SSL và S-HTTP có thể rất khó thiết kế và sử dụng kết hợp chúng với nhau. Khi một SSL được thiết lập nó sẽ giúp bảo mật thông tin truyền giữa hai máy tính, S-HTTP được thiết lập để gửi những đoạn messages một cách bảo mật. Cả hai giao thức đều
được tổ chức Internet Engineering Task Force (IETF) coi là chuẩn chung.
Cung cấp cho hệ thống một giải pháp bảo mật tối ưu dựa trên môi trường Web, với HTTP, SHTTP cho phép client và server thương lượng độc lập với nhau trong: Phương thức mã hoá, phương thức xác thực, và sử dụng chữ ký điện tử, và tích hợp nhiều phương pháp với nhau. Nó hỗ trợ nhiều khả năng mã hoá dữ liệu như: triple DES và nhiều phương pháp khác. Sử dụng SHTTP bắt đầu bằng việc chuyển các messages với những thông tin quan trọng cần được mã hoá, hash (băm - theo thuật toán nào đó như DES chẳng hạn), và các thuật toán signature. Và nó có thể thực hiện trên các header và các nội dung trong quá trình truyền.
SHTTP cung cấp khả dụng toàn bộ cả ba tính năng: Bảo đảm thông tin không bị lộ (tối mật - confidentiality), xác thực (authentication), tính toàn vẹn thông tin (Integrity) cho một file cơ bản nào đó. Web site với tính năng bảo mật được áp dụng để truyền các thông tin cần tính bảo mật cao như Credit card, các thông tin các nhân, mật khẩu, tài khoản người dùng, bảo mật các thông tin truyền trên mạng Internet cho một tổ chức.
Có hai tổ chức đưa ra là: Secure Socket Layer (SSL) từ Netcape và Secure HTTP (S-HTTP) từ Enterprise Integration Technology. Được áp dụng trong thương mại cung cấp tính năng bảo mật cực cao ví như Secure Electrolic Transactions (SET), cho quá trình truyền các thông tin như MasterCard và Vista.
1.5 CÁC WEB SERVER THÔNG DỤNG
1.5.1 Web Server Apache
Apache hay là chương trình máy chủ HTTP là một chương trình dành cho máy chủ đối thoại qua giao thức HTTP. Apache chạy trên các hệ điều hành tương tự như Unix, Microsoft Windows, Novell Netware và các hệ điều hành khác. Apache đóng một vai trò quan trọng trong quá trình phát triển của mạng web thế giới (World Wide Web).
Khi được phát hành lần đầu, Apache là chương trình máy chủ mã nguồn mở duy nhất có khả năng cạnh tranh với chương trình máy chủ tương tự của Netscape Communications Corporation mà ngày nay được biết đến qua tên thương mại Sun Java System Web Server. Từ đó trở đi, Apache đã không ngừng tiến triển và trở thành một phần mềm có sức cạnh tranh mạnh so với các chương trình máy chủ khác về mặt hiệu suất và tính năng phong phú. Từ tháng 4 năm 1996, Apache trở thành một chương trình máy chủ HTTP thông dụng nhất. Hơn nữa, Apache thường được dùng để so sánh
với các phần mềm khác có chức năng tương tự. Tính đến tháng 1 năm 2007 thì Apache
chiếm đến 60% thị trường các chương trình phân phối trang web.
Apache được phát triển và duy trì bởi một cộng đồng mã nguồn mở dưới sự bảo trợ của Apache Software Foundation. Apache được phát hành với giấy phép Apache License và là một phần mềm tự do và miễn phí.
1.5.2 IIS
Microsoft Internet Information Services (các dịch vụ cung cấp thông tin Internet) là các dịch vụ dành cho máy chủ chạy trên nền Hệ điều hành Window nhằm cung cấp và phân tán các thông tin lên mạng, nó bao gồm nhiều dịch vụ khác nhau như Web Server, FTP Server,...
Nó có thể được sử dụng để xuất bản nội dung của các trang Web lên Internet/Intranet bằng việc sử dụng “Phương thức chuyển giao siêu văn bản -Hypertext Transport Protocol (HTTP)”.
Trong chiến lược giành thị phần Internet của Microsoft, máy chủ Web Internet Information Service (IIS) là một trong những ưu tiên hàng đầu. Phiên bản đầu tiên IIS 1.0 được giới thiệu cách đây 11 năm cùng với Windows NT 4.0 vào năm 1996. Đến năm 1999, IIS 5.0 (trên nền Windows 2000 Server) nhanh chóng trở thành máy chủ web phổ biến nhất vào thời điểm đó, mặc dù chỉ vài tháng sau nó phải đối mặt với những lỗ hổng bảo mật nghiêm trọng, bị các virus như Red Code, Nimbda khai thác. Phiên bản IIS 6.0 trên nền Windows Server 2003 được đánh giá là máy chủ web chắc chắn, ổn định, nhờ những thay đổi quan trọng trong kiến trúc. Được viết lại trong sự khác biệt rất lớn so với IIS 6.0, với những cải tiến tốc độ, độ ổn định và khả năng an ninh, mục tiêu của IIS 7.0 là trở thành một máy chủ web uyển chuyển và dễ dùng, cũng như đủ mạnh để chạy các ứng dụng web trong tương lai. Được coi là máy chủ web nhiều tham vọng nhất của Microsoft từ trước đến nay, cũng như là lần nâng cấp có những thay đổi quan trọng nhất trong lịch sử.
1.5.3 Sun Java System Web Server (JSWS)
Sun Java System Web Server (JSWS) được phát triển dựa trên chương trình máy chủ web NCSA và được biết đến dưới một số tên như Sun ONE, Netscape Enterprise Server, và iPlanet Enterprise Server. Khi AOL mua Netscape năm 1999, công ty này đã cộng tác với Sun Microsystems để hỗ trợ và tiếp tục phát triển sản phẩm Netscape. Sự cộng tác này được gọi tên là iPlanet và hoạt động của nó kéo dài 3 năm và hết hạn vào tháng 3 năm 2002. Khi kết thúc, iPlanet trở thành một phần của Sun bởi vì máy chủ web và các phần mềm thương mại điện tử mà iPlanet bán đã có quan hệ chặt chẽ với hoạt động kinh doanh của Sun hơn của Time Warner. Sun JSWS là sản phẩm thương mại, tuy nhiên chi phí bản quyền của nó là chấp nhận được. Mức phí của nó thay đổi tùy thuộc vào năng lực của bộ vi xử lý của máy chủ mà nó cài đặt lên, tuy nhiên phần lớn website trả với mức phí từ USD 1400 đến USD 5000 cho việc mua bản quyền này. Phần mềm của Sun cũng hoạt động được trên nhiều hệ điều hành như: HP_UX, Solaris và cả Windows. Theo đánh giá mới đây, chỉ có khoảng 5% máy chủ web sử dụng Sun JSWS. Tuy nhiên một số website nổi tiếng nhất, tấp nập nhất lại vẫn đang sử dụng phần mềm máy chủ này của Sun, điển hình là BMW, Dilbert, E*TRADE, Excite, Lycos và Schwab. Báo cáo từ công ty tư vấn như Gartner, Inc. chỉ ra rằng Sun JSWS được sử dụng với mức hơn 40% đối với các website công cộng và hơn 60% của 100 website kinh doanh đứng đầu. Cũng như phần lớn các chương tình máy chủ khác, Sun JSWS hỗ trợ phát triển các ứng dụng động cho các ứng dụng.
----o0o----
» Tin mới nhất:
» Các tin khác: